HÊ-BƠ-RƠ

Tóm tắt

Thư gửi đến những người Do Thái được viết để động viên những tín hữu trong thời gian thử thách. Điều đó được thực hiện bằng việc tập trung vào sự vượt trội tuyệt đối và đầy đủ của Đức Chúa Jêsus Christ. Trong khi Đức Chúa Trời đã phán trong quá khứ “nhiều lần và theo nhiều cách,” Ngài bây giờ đã phán với chúng ta “bằng Con Ngài,” Đức Chúa Jêsus Christ là “bản chất vinh quang của Đức Chúa Trời” và Đấng “chống vững cũng như duy trì cả thiên hà bằng lời năng quyền Ngài” (1:1–3). Đức Chúa Jêsus đã hoàn thành sự cứu rỗi toàn diện cho những ai tin vào Ngài (1:1–10:18). Chúng ta không dám “phớt lờ, coi thường một sự cứu rỗi tuyệt vời như vậy” (2:3; 5:12–6:20; 10:19–39). Thay vào đó, trong đức tin và trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, chúng ta nên noi theo gương mẫu của Chúa Jêsus và của những người được ghi danh trong danh sách “danh dự” về đức tin (chương 11–13). Thư này, tác giả không rõ.

Bối cảnh

  • Các sự kiện được mô tả trong sách Hê-bơ-rơ diễn ra chủ yếu ở những vùng đất bị chiếm đóng của đế chế Hy Lạp-La Mã.

    Nguyên ngữ

    Tiếng Hy Lạp

    không xác định

    Nhưng cũng có nhiều học giả tin rằng có thể là Ba-na-na, Phao-lô hoặc A-pô-lô đã viết bức thư này

    Thể loại

    Phong cách văn học

    Thư

    Vì chúng ta có một thầy tế lễ thượng phẩm vĩ đại đã vượt qua các tầng trời là Đức Chúa Jêsus, Con Đức Chúa Trời, nên hãy giữ vững những điều chúng ta xưng nhận.

    Hê-bơ-rơ 4:14

    Từ Khoá

    Chúa Jêsus, thầy tế lễ thượng phẩm của giao ước mới

    Sách hê-bơ-rơ

    Cấu trúc

    1. Giới thiệu: Chúa Jêsus là sự hoàn tất mặc khải của Đức Chúa Trời (1:1-3)
    2. Chúa Jêsus ưu việt hơn thiên sứ (1:4 – 2:18)
    3. Chúa Jêsus ưu việt hơn Môi-se và Giô-suê (3:1 – 4:13)
    4. Sự ưu việt về chức vụ tế lễ của Chúa Jêsus (4:14 – 7:28)
    5. Sự ưu việt về giao ước mới trong Chúa Jêsus (8:1 – 9:22)
    6. Sự ưu việt về sinh tế của Chúa Jêsus (9:23 – 10:39)
    7. Sự ưu việt của đức tin (11:1 – 12:29)
    8. Nếp sống đẹp lòng Chúa (13:1-19)
    9. Lời cầu nguyện kết thúc (13:20-21)
    10. Lời kết (13:22-25)